Cuộc đời nhiều sóng gió sẽ cho ta nhiều bài học để rồi trân trọng cuộc đời này hơn. Những người ở quanh ta là những người cùng ta vượt qua khó khăn và có thể cũng chính là người vùi dập ta thành kẻ lụi bại. Nhưng để trở thành hòn đá hay viên ngọc đó lại là quyết định của ta.
Năm nay tôi ngoài 60 tuổi. Cái tuổi chẳng còn sức khỏe để đi tiếp mà hay đứng và ngoảnh lại nhìn cuộc đời.
Cuộc đời tôi không êm đềm và yên ả. Trải qua nhiều cung bậc cảm xúc nên tôi hiểu được thế nào là thành công, thế nào là thất bại, thế nào là tình yêu, thế nào là thù hận,... Tất cả để rồi nghiệm ra một điều: Những gì cuộc đời đem lại cho ta đều là những thứ có ích. Dù nó có ngọt ngào hay đắng cay thì nó đều khiến ta cứng rắn vượt qua gian khổ. Ta phải biết trân trọng những gì ta đang có.
Tôi hiện đang sở hữu một công ty thiết kế nội thất với một chuỗi hệ thống các cửa hàng ở khắp các con phố Hà Nội. Công việc kinh doanh hiện tôi giao cho con trai tôi quản lý vì tôi không còn sức khỏe để làm điều này.
Tôi xuất thân từ một gia đình ở Hà Nội. Gia đình tôi khi ấy không phải thuộc dạng giàu có nhưng cũng có bát ăn bát để. Năm 27 tuổi dường như tôi có tất cả trong tay. Tôi cưới vợ và cùng bạn mở một công ty bất động sản để kinh doanh.
Vợ tôi là con gái Hà Nội gốc. Cô ấy xinh đẹp, tiểu thư lại là con nhà giàu có. Tôi yêu thương và chiều chuộng cô ấy hết mực nên gia đình tôi chẳng bao giờ xảy ra xô xát, cãi cọ. Còn công việc kinh doanh của tôi năm ấy cũng rất thuận lợi, thường xuyên có được những hợp đồng béo bở.
Nhưng cuộc đời đâu mấy ai có một cuộc sống viên mãn...
Như đã nói, tôi và bạn tôi hùn vốn để cùng nhau thành lập công ty. Vốn là người giao tiếp giỏi nên thường xuyên phải đi gặp đối tác và phụ trách công việc ngoại giao. Còn anh bạn của tôi tính tình cẩn thận, tỉ mỉ nên phụ trách công văn, sổ sách,... Dĩ nhiên, tôi đặt niềm tin tuyệt đối vào người bạn thân của mình. Nhưng ai ngờ đâu, niềm tin tôi đặt nhầm chỗ....
Nhân một lần tôi đi công tác ở nước ngoài, với kế hoạch được sắp đặt chặt chẽ và tính toán từ lâu, anh bạn tôi âm thầm tổ chức môt cuộc họp lớn tại công ty. Tại đây, anh ta tuyên bố toàn bộ cổ phần của công ty không có một chút nào của tôi. Tất cả cổ phần mà tôi đóng góp suốt bao nhiêu năm qua chẳng hiểu sao nay về tay anh ta hết. Tôi đã thực sự shock khi nhận được hung tin này. Đang từ nước ngoài, tôi bay thẳng về nước để giải quyết vụ việc hòng cứu vãn tình hình. Nhưng tất cả đã quá muộn. Toàn bộ gia sản, tâm huyết của tôi suốt mấy năm qua nay thành mây khói.
Tôi hụt hẫng, ê trề, người như mất hồn và không biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Tôi không biết phải kể chuyện này với vợ như thế nào và cũng chẳng có cơ hội để kể cho vợ nghe. Dạo ấy cô ấy thường xuyên vắng nhà, con cái bỏ bê,... Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm. Cho đến một ngày...
Tôi mở két sắt để kiểm tra số tiền mà tôi tích cóp được trong thời gian qua nhằm thắp cho mình một tia hi vọng. Nhưng tôi bàng hoàng khi thấy chiếc két với bao nhiêu giấy tờ, sổ sách bị lục tung. Tiền của tôi không còn một xu nào. Hoảng loạn, tôi kiểm tra một lần nữa thì phát hiện cuốn sổ đỏ của gia đình mình không cánh mà bay....
Tôi không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thì vừa lúc vợ tôi về. Sau một hồi tra hỏi, mọi chuyện vỡ lẽ. Vợ tôi mang số tiền và sổ đỏ của tôi đi cắm để chơi bài, nợ nần nên mang tất cả đi cầm cố...
Trái tim tôi tê liệt, cả thế giới như sụp đổ. Gia đình và sự nghiệp của tôi tan nát từ đây. Tôi trở thành người vô sản. Một mình nuôi con sau khi quyết định ly hôn với vợ.
Thời gian ấy là thời gian khủng khiếp nhất cuộc đời tôi. Tôi ôm con đi ở thuê tại một căn nhà ổ chuột. Năm ấy con tôi lên 4 tuổi. Nó chẳng biết gì, suốt ngày khóc đòi mẹ và đòi trở lại ngôi nhà khang trang trước đây. Nhìn con tôi chỉ biết lặng im và nước mắt cứ ròng ròng chảy.
Tôi lăn lộn và làm bất cứ việc gì. Từ việc bốc vác đến quét dọn. Từ việc xách vữa đến bán kem và tôi cũng đã từng làm bảo vệ cho một cong ty dich vu bao ve tại Hà Nội. Tôi thong dong khắp hang cùng ngõ hẻm để mỗi ngày kiếm vài chục ngàn mua bánh mì cho con. Nhiều khi tôi đã tuyệt vọng. Nếu như không phải vì con có lẽ tôi đã kết liễu đời mình.
Tôi đau khổ, cùng cực nhưng cũng vì con mà tôi nhận ra phải sống cho tốt, tốt hơn trước. Tôi nhận ra những thứ mình làm chỉ là những công việc tạm thời, không thể giúp tôi tồn tại lâu dài. Tôi quyết định tìm cho mình 1 cái nghề và từ đó tôi trở thành một anh thợ mộc. Bằng sự quyết tâm và hoạt bát vốn có, tôi nhanh chóng trở thành anh thợ mộc lành nghề và ngày càng yêu cái nghề này hơn. Tôi say mê thiết kế, sáng tạo từng mẫu bàn ghế, giường tủ và cho ra đời những mẫu mã độc đáo, được nhiều người ưa chuộng.
Sau một thời gian dài gắn bó với nghề này, tôi cũng dành dụm được một khoản tiền nhỏ. Tôi quyết định vay mượn bạn bè, anh em để thực hiện dự định ngay từ khi mới bước chân vào nghề. Tôi mở một cửa hàng nội thất.
Bao nhiêu tâm huyết tôi dồn cả vào cửa hàng. Tôi liên tục mở rộng các mối quan hệ để có những hợp đồng làm ăn. Tôi mạnh dạn đầu tư vào những khách hàng tiềm năng. Liên tục có những chiến lược kinh doanh nhằm phát triển cửa hàng. Lúc này con trai của tôi cũng lớn hơn và bắt đầu hiểu chuyện. Nó thường xuyên ra cửa hàng để đỡ đần công việc cho tôi. Nó thực sự là cánh tay phải của tôi.
Bao nhiêu nỗ lực, cố gắng của cả hai cha con cuối cùng cũng được đền đáp. Cửa hàng nhỏ bé trước kia của tôi nay đã trở thành một công ty có tầm cỡ. Theo đó là một hệ thống chuỗi cửa hàng với việc kinh doanh tương đối thuận lợi.
Giờ đây, tôi đã lấy lại được những gì trước kia tôi đánh mất. Có một ngôi nhà khang trang, kinh tế ổn định. Bên cạnh tôi không có người phụ nữ nào cả, thay vào đó là đứa con trai thông minh, khỏe mạnh, luôn ở bên tôi mỗi khi tôi cần. Tôi hạnh phúc vô cùng và với tôi như thế là đủ. Bây giờ tôi chỉ mong con trai tôi nhanh cưới vợ để tôi có cơ hội và thời gian dạy cho cháu tôi nhiều điều trong cuộc sống – những kinh nghiệm tôi đã từng trải qua: “Cuộc đời nhiều sóng gió sẽ cho ta nhiều bài học để rồi trân trọng nó hơn. Những người ở quanh ta là những người cùng ta vượt qua khó khăn và có thể cũng chính là người vùi dập ta thành kẻ lụi bại. Nhưng để trở thành hòn đá hay viên ngọc đó lại là quyết định của ta”.